Hai dòng thơ :"Mẹ ru cái lẽ ở đời/sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn" thể hiện thái độ gì của tác giả Nguyễn Duy trong bài thơ "Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa"
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn bà ru mẹ… mẹ ru con liệu mai sau các con còn nhớ không. Nhìn về quê mẹ xa xăm Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương…-Nguyễn Duy-
Môn Văn Lớp: 7 Giúp em bài này với ạ: Cảm nghĩ về bài ca dao : Mẹ ru cái lẽ ở đơi Sữa nuôi phần xác.hát nuôi phần hồn Bà ru mẹ ..mẹ ru con Liệu mai sau. Môn Văn Lớp: 7 Giúp em bài này với ạ: Cảm nghĩ về bài ca dao : Mẹ ru cái lẽ ở đơi Sữa nuôi phần xác.hát nuôi
Câu 7: Xác định biện pháp tu từ được tác giả sử dụng trong bốn dòng đầu của đoạn thơ trên và nêu tác dụng. (0.5 điểm) Câu 8: Anh/chị hãy trình bày suy nghĩ của bản thân về hai câu thơ sau: Mẹ ru cái lẽ ở đời - sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn.
Lời ru của mẹ bao giờ cũng ngọt ngào êm ái, thân thương, trìu mến. Nghe tiếng hát ru, trẻ thơ cảm nhận được sự yêu thương, nâng niu của bà, của mẹ, của chị dành cho mình. Lời ru của mẹ còn là tri thức sơ khai góp phần định hình tính cách, tâm hồn trẻ thơ.
. “Mẹ ru cái lẽ ở đời Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn” Những lời thơ của Nguyễn Duy để lại cho chúng ta nhiều suy ngẫm. Con người để hoàn thiện bản thân thì ngoài việc cố gắng học tập, ăn uống để cao lớn thì cũng cần cố gắng nuôi dưỡng vẻ đẹp tâm hồn cho mình. Vẻ đẹp tâm hồn là vẻ đẹp bên trong mỗi con người, là nhân cách, phẩm chất tốt đẹp, những đức tính quý báu bên trong con người. Nuôi dưỡng vẻ đẹp tâm hồn là việc mỗi người biết tự rèn luyện, trau dồi bản thân để trở thành một người tốt, có ích cho xã hội. Người có ý thức nuôi dưỡng vẻ đẹp tâm hồn là những người không ngừng học hỏi, nỗ lực hoàn thiện bản thân, hướng đến và làm theo những điều tốt đẹp. Họ cũng là những người sống có ước mơ, hoài bão, mục tiêu phấn đấu rõ ràng và cố gắng thực hiện những mục tiêu đó; tránh xa cái xấu, biết phân biệt phải, trái, đúng, sai; có ý thức bài trừ những điều xấu ra khỏi cuộc sống của mình. Việc nuôi dưỡng vẻ đẹp tâm hồn có vai trò và ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với mỗi người. Nuôi dưỡng vẻ đẹp tâm hồn là động lực quan trọng góp phần giúp ta cố gắng thực hiện những mục tiêu trong cuộc sống và đạt được những điều chúng ta mong muốn. Việc nuôi dưỡng tâm hồn ảnh hưởng trực tiếp đến nhân phẩm, tính cách của con người, tác động trực tiếp đến sự phát triển của bản thân. Nếu trong xã hội ai cũng có ý thức rèn luyện bản thân, nuôi dưỡng tâm hồn thì xã hội này sẽ trở nên tốt đẹp hơn, văn minh hơn. Bên cạnh đó, vẫn còn có nhiều người quá tự cao tự đại, ảo tưởng về sức mạnh của bản thân mà không chịu trau dồi, tiến bộ. Lại có những người đề cao vẻ đẹp về ngoại hình, hình thức hơn vẻ đẹp tâm hồn, nhân cách,… Những người này cần phải xem xét lại bản thân mình và cố gắng tiến bộ hơn. Chúng ta hãy sống và trở thành người có tâm hồn cao đẹp, giúp ích cho người và tô đẹp cho đời. View attachment 10903
Câu hỏi "mẹ ru cái lẽ ở đời Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn Bà ru mẹ..... mẹ ru con Liệu mai sau các con còn nhớ chăng" Từ suy ngẫm của nhà thơ Nguyễn Duy, e hãy viết một đoạn văn ngắnkhoảng 15-20 câu về tình yêu và lòng biết ơn mẹ Đọc đoạn thơ sau và trả lời các câu hỏi bên dướiKhi con biết đòi ănMẹ là người mớm cho con muỗng cháoKhi con biết đòi ngủ bằng tiết tấuMẹ là người thức hát ru câuBầu trời trong con ngày một xanh hơnLà khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạcMẹ đã thành hiển nhiên như Trời – ĐấtNhư cuộc đời, không thể thiếu trong như con đi một vòng quả đất trònNgười mong con mỏi mòn vẫn không ai ngoài mẹCái vòng tay mở ra từ tấm béCứ rộng dần khi con trẻ lớn là người đã cho con cái tên cả khi con...Đọc tiếp Xem chi tiết Cho đoạn thơ sau"Mẹ ru cái lẽ ở đờiSữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồnBà ru mẹ... mẹ ru conLiệu mai sau các con còn nhớ chăng"Câu 1 Xác định PTBĐ chính của đoạn thơCâu 2 Câu thơ nào nói rõ về ý nghĩa của lời mẹ ru?Câu 3 Tìm những từ thuộc trường từ vựng "người thân trong gia đình"Câu 4 Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp điệp ngữ trong đoạn thơ trên Xem chi tiết Qua 2 văn bản Tôi đi học và Trong lòng mẹ, em có suy nghĩ gì về vị trí của người mẹ trong cuộc đời mỗi con người? Viết một đoạn văn ngắn nêu ý nghĩa của tình mẹ trong cuộc đời mỗi con người. Giúp mình với! Mình cảm ơn!!!!!! Xem chi tiết Hà Ank 21 tháng 7 2021 lúc 1435 Từ văn bản Trong lòng mẹ của tác giả Nguyễn Hồng, đoạn trích từ Mẹ tôi lấy vạt áo nâu .. thơm tho lạ thường. Em hãy viết 1 đoạn văn khoảng 15 câu nói về cảm xúc của em khi em đc ở trong lòng mẹ. Xem chi tiết Các từ in đậm trong đoạn văn sau đây thuộc trường từ vựng nào?Vì tôi biết rõ, nhắc đến mẹ tôi, cô tôi chỉ có ý gieo rắc vào đầu óc tôi những hoài nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ tôi, một người đàn bà bị cái tội là góa chống, nợ nần túng quá, phải bỏ con cái đi tha hương cầu thực. Nhưng đời nào tình thương yêu và lòng kính mến mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến…Nguyên Hồng, Những ngày thơ ấuĐọc tiếp Xem chi tiết Mẹ ru cái lẽ ở đờisữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồnbà ru mẹ mẹ ru conliệu mai sau các con còn nhớ chăngTrích Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa - Theo Thơ Nguyễn Duy,aXác định ptbd chính của đoạn thơbem hiểu gì về ý nghĩ nghĩa câu thơ sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồncNộ dung chủ yếu của đoạn thơ trên là gìmik đang cần gấp nha mn tự làm xin đừng chép mạngthankĐọc tiếp Xem chi tiết Từ cảnh ngộ và tình cảm của bé Hồng dành cho mẹ, em hãy viết đoạn văn trình bày suy nghĩ của mình về lòng hiếu thảokhoảng 10-15 câu Xem chi tiết “ Âm nhạc là nghệ thuật gắn bó với con người từ khi lọt lòng mẹ cho tới lúctừ biệt cuộc đời. Ngay từ lúc chào đời, em bé sẽ được ôm ấp trong lời ru nhẹnhàng của mẹ. Lớn lên với những bài hát đồng dao, trưởng thành với nhữngđiệu hò lao động, những khúc tình ca vui, buồn với biết bao sinh hoạt nghệthuật ca hát từ thôn xóm đến thành thịNêu nội dung đoạn trích ? Đọc tiếp Xem chi tiết Trong văn bản " mẹ tôi " trích tác phẩm " nhunhx tấm lòng cao cả " có đoạn" En - đi - cô này con hãy nhớ rằng tình yêu thương kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng cao cả ; thậy đáng xấu hổ và nhục nhã cho kẻ nào chà đạp lên tình yêu thương đó " . Hãy trình bày suy nghĩ của em về câu nói trên. Xem chi tiết
Nguyễn Công Hoan được tăng lương sau khi… tạ thế? "Nghĩa tử là nghĩa tận" - các cụ ta dạy vậy. Nhưng cứ theo như mẩu chuyện có cái tên câu khách "Để được chôn khu A" thì quả là nhà văn lớn Nguyễn Công Hoan 1903 - 1977 chết rồi vẫn còn... long đong. Chuyện rằng, trước khi hạ huyệt, ông "bị" người quản lý nghĩa trang Văn Điển phản ứng quyết liệt, không chịu cho chôn, vì theo tiêu chuẩn khu A khu chôn vĩnh viễn thì mức lương của ông còn thiếu... một trích nguyên văn"Nguyễn Công Hoan mất. Khi ban tổ chức lễ tang gọi điện đến ban quản lý nghĩa trang Văn Điển để xin xe tang, người nhận điện nói ậm ờ rằng chẳng biết tám giờ, chín giờ hay mười giờ mới có Vâng, tùy các anh. Chỉ xin báo cho các anh biết hiện nay trực bên linh cữu nhà văn có đồng chí Trần Quốc Hoàn, Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Nội vụ con trai nhà văn là Nguyễn Công Tài lúc bấy giờ là Thứ trưởng Bộ Nội vụ; đồng chí Tố Hữu, Ủy viên Bộ Chính trị; đồng chí Lê Văn Lương, Bí thư Thành ủy Hà Nội và một số cán bộ cao cấp kia điện thoại rối rít- Vâng, chúng tôi sẽ điều xe đến ngay!... Đến Văn Điển, một nhân viên ban quản lý nghĩa trang đến hỏi mức lương của người quá cố. Anh ta giãy nảy lên- Còn thiếu năm đồng mới được chôn ở khu A!Thế là Hội Nhà văn phải cho người về làm quyết định tăng cho Nguyễn Công Hoan một bậc lương mới đúng thủ tục!".Theo "Giai thoại làng văn Việt Nam" - NXB Văn hóa Dân tộc, 1999.Nhận thấy mẩu giai thoại trên có một số tình tiết không đáng tin cậy, tôi liên hệ xin được gặp và trao đổi với đồng chí Nguyễn Tài, nguyên Thứ trưởng Bộ Nội vụ nay là Bộ Công an, con trai cụ Nguyễn Công Hoan. Đúng như tôi dự đoán, ông Tài đưa mắt đọc suốt lượt bài viết rồi buông sách xuống, nói ngay "Tôi đề nghị người viết phải cải chính và xin lỗi gia đình công khai trên báo".- Thưa bác, những chi tiết nào ở bài viết mà bác thấy chưa chuẩn, cần phải nói lại?- Ông Nguyễn Tài Ngay với tên tôi họ cũng in sai. Tôi tên thật là Nguyễn Tài Đông, sau đi hoạt động bỏ tên chính, lấy tên Tài làm bí danh. Chưa bao giờ có chữ Công ở giữa. Họ nhà tôi có 8 chữ đệm Đức, Đạo, Công, Tài, Trường, Thiên, Thế, Tộ. Các cụ quy định mỗi thế hệ là một chữ đệm. Đưa tên tôi thêm chữ Công là nâng tôi lên một thế hệ, ngang với cha tôi là không nữa, nói các anh Trần Quốc Hoàn, Tố Hữu túc trực bên linh cữu cha tôi cũng là bịa. Các anh ấy đại diện lãnh đạo Đảng, chỉ đến viếng thôi. Còn túc trực bên linh cữu cha tôi là con cái trong nhà, là đại diện Hội Nhà văn. Cái gì cũng phải có nguyên tắc, có tôn ti trật tự Còn chuyện Ban tổ chức lễ tang phải nói gần như "dọa", cán bộ quản lý nghĩa trang mới cho điều xe đến chuyển linh cữu cụ Hoan đi?- Khi cha tôi mất, Hội Nhà văn đứng ra lo hết. Cụ được quàn ở 51 Trần Hưng Đạo trụ sở Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Việt Nam. Tôi không rõ Hội Nhà văn gọi xe ở đâu, nhưng chắc chắn không phải ở nghĩa trang Văn Điển. Người viết rất dốt về lịch sử. Tôi khẳng định Từ khi thành lập, nghĩa trang này chưa bao giờ có dịch vụ xe Như vậy, việc Ban quản lý nghĩa trang không đồng ý để cụ Hoan được chôn ở khu A cũng là do người viết bịa ra?- Không bao giờ có chuyện vớ vẩn đó. Ông Hoan từng là Chủ tịch Hội Nhà văn, làm sao không đủ tiêu chuẩn? Cha tôi mất ở Bệnh viện Việt - Xô nay là Bệnh viện Hữu Nghị. Bấy giờ chưa có điều hòa, bệnh viện phải bảo quản xác cha tôi bằng đá cây; tới ba, bốn hôm mới đưa đám. Như vậy, Hội Nhà văn phải liên hệ với nghĩa trang từ trước khi chôn chứ. Theo quy định, ông Hoan được "nằm" ở khu A thì ở đấy người ta phải đào huyệt sẵn rồi. Mọi người chỉ việc kéo nhau đến. Làm gì có chuyện đến đó còn tranh cãi có được chôn hay không. Rồi chuyện cán bộ Hội chạy về ký tăng lương. Hội Nhà văn không làm chuyện trẻ con đó Thưa bác, hiện di hài của nhà văn Nguyễn Công Hoan có còn ở nghĩa trang Văn Điển hay đã chuyển vào nghĩa trang Mai Dịch - như trường hợp nhà thơ Xuân Diệu?- Không! Khi cải táng, gia đình đã đưa cụ về quê rồi thôn Tam Kỳ, xã Nghĩa Trụ, huyện Văn Giang, Hưng Yên. Chúng tôi muốn để cụ nằm bên mộ bà nội tôi cùng các chú, các em của cụ. Tất cả một dãy bên nhau, rất tình cảm...- Nhân việc này, bác có nhắn gửi gì tới tác giả bài viết?- Viết vui gì thì cũng phải trên cơ sở sự thật, chứ bịa ra để "cù" người đọc và kiếm tiền là không được. Bài viết không chỉ xúc phạm gia đình tôi đâu, mà lớn hơn, là xúc phạm tới chính sách của Đảng, Nhà nước đối với văn nghệ sĩ. Tôi đề nghị người viết phải cải chính...Phạm KhảiBÀI HỌC RÚT RA TỪ CÂU CHUYỆN TRÊN LÀ GÌ ??????//???//?
Nguyễn Ngọc là bút danh của Nguyễn Văn Tấn, phóng viên của báo Giáo dục Thời đại. Anh là người con của quê hương Vĩnh Long, chuyên viết sưu khảo về văn hóa ĐBSCL. Xin giới thiệu cùng anh em bài viết về hát ru, ca dao của anh SOS Về quê tuần rồi thăm nhà ngoại ở Cù Lao Minh, Bến Tre. Đứa em trai con cậu út, ngoài 35 tuổi, là cán bộ bảo tàng vừa có con trai đầu lòng. Thực sự là cháu “đích tôn” nhà ngoại, kế thừa “vùa hương, bàn tổ” theo quan niệm của cụ Đồ Chiểu. Thế nhưng “em” cán bộ bảo tàng của tôi ru con suốt một tiếng đồng hồ bằng cái giọng “hù hu, hú hu!” không ra chữ, cũng không ra nhạc gì cả. Thằng đích tôn” có lẽ nghe “nhức tai” quá nên ngủ khò! Ở cơ quan văn hóa một huyện của tỉnh Vĩnh Long, một bà mẹ trẻ tròn 30 tuổi, tốt nghiệp ĐH Ngữ văn, làm cán bộ, sinh con đầu lòng. Cô ru con ngủ bằng nôi… máy, đầu nôi có bắc một máy cassette nhỏ hát nhạc thiếu nhi! Tôi bần thần nhớ hai câu thơ của Nguyễn Duy “ Mẹ ru cái lẽ ở đời Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn” Bởi tôi lớn lên bên bầu sữa mẹ, bởi mẹ “nhai cơm búng, lưỡi lùa cá xương”, để đúc cho tôi, bởi những câu hát ru bên cánh võng mà cả đời tôi chưa hiểu hết…Tội nghiệp những đứa trẻ đời nay! Tập tểnh vào đời qua tiếng ầu ơ Tuổi thơ của tôi no nê sữa mẹ, say giấc nồng trong tiếng ầu ơ, bên nhịp võng kẽo cà, kẽo kẹt như giàn nhạc đệm. Nhận thức đầu đời về thế giới xung quanh trước khi cắp cặp đến trường qua câu hát ru của mẹ. “Tháp Mười sông nước quanh co Đồng xanh bay mỏi cánh cò con ơi Mai sau con lớn khôn rồi Nhớ ơn bông lúa Tháp Mười nuôi con!” Tôi thắc mắc, sao lại là lúa Tháp Mười? Tháp Mười là cái gì? Nhà tôi xưa không có đất, hàng năm mẹ phải đi cắt lúa mướn ở Đồng Tháp Mười, một mẫu được 20 giạ 400 kg. Mội năm mẹ đi một tháng giáp Tết là đủ lúa ăn cả năm. Đồng Tháp Mười là cánh đồng lớn lắm, ở giữa có ngọn tháp mười tầng. Mẹ nói vậy! Những địa danh nghe “bắc mê” trong câu hát ru của mẹ “Cần Thơ gạo trắng nước trong Ai đi đến đó lòng không muốn về” Hay “Đèn Sài Gòn ngọn xanh, ngọn đỏ Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu Anh về anh học chữ Nhu Chín Đông em đợi, mười Thu em chờ” Hoặc “Gà nào hay bằng gà Cao Lãnh Gái nào bãnh bằng gái Nha Mân” Hoặc “Ghe ai đỏ mũi, xanh lườn Giông ghe Gia Định xuống vườn thăm em” Những địa danh đồng bằng như thế cứ đi vào ký ức. Độc đáo nhất là những bài tập “thể dục” lúc tôi mới bước đi lẩm đẩm. Mẹ nắm hai tay tôi đưa qua đưa lại, kèm theo câu đồng dao “Giặt chiếu Phơi khô Trời mưa Cuốn lại!” Xong mẹ lại dạy tôi vỗ tay cũng lại là bài tập thể dục khác “Vỗ tay Bà cho Ăn bánh Không vỗ Bà đánh Trên tay Cái chách!” Sau mỗi bài tập tôi lăn ra cười ngặt nghẽo. Đó là bài tập tay, mẹ có bài tập thể dục toàn thân hấp dẫn hơn nữa. Mẹ ngồi trên bộ ván, hoặc chổng tre, hai chân buông thỏng. Mẹ bồng con để ngồi trên hai mu bàn chân, lưng dực vào đầu gối như chiếc đu. Mẹ vừa đánh đu vừa hát đồng dao “Xích đu lơ Chờ đu mỏng Chổng đu bầu Vung đu méo Kéo thợ may Cày làm ruộng Xuổng đắp bờ Lờ đặt cá Ná đi săn Khăn bịt đầu Trầu ăn chơi Nơi năm ngủ Tủ thầy thuốc Bớ làng bớ tổng ơi!” Cái cảm giác vừa sợ té, vừa ngây ngây theo lời ru…Những lời mẹ đọc lại quen quen lạ lạ…. Những trãi nghiệm đầu đời của một đứa trẻ về thế giới xung quanh cái gì? Cứ thế đứa trẻ lên hai, lên ba… luôn miệng hỏi. Mẹ trẻ lời xong, lại hỏi tiếp vì chẳng thể nào nhớ hết nhưng thứ quá lạ lẫm xung quanh. Mẹ lại ru con qua cánh võng “Con chồn, con chuột có lông Ống tre có mắt, nồi đồng có quai” Hoặc “Ví dầu lịch vắn, lươn dài Quạ đen, cò trắng, thằng chài xanh lông” Hay “Trồng trầu mà lộn dây tiêu Con theo hát Bội mẹ liều con hư” Thú thiệt, đôi khi tôi không phân biệt được giữa dây trầu với dây tiêu đâu nha! Càng lớn lên, tiếp xúc với thiên nhiên biết bao điều lạ lẫm nữa. Trăng sao lúc tròn, lúc méo? Mẹ dạy cho câu đồng dao “Mồng một lưỡi trai Mồng hai lá lúa Mồng ba câu liêm Mồng bốn lưỡi liềm Mồng năm liềm giật Mồng sáu thật trăng ………….. Mười ba trăng lặn gà kêu Mười bốn trăng lặn gà đều gáy vang Rằm trăng náo Mười sáu trăng treo Mười bảy trăng trèo Mười tám nám trấu Mười chín nín canh Hai mươi giáp cốt Hăm mốt nửa đêm” Từ nhỏ tới năm 50 tuổi, tôi không hiểu tại sao “hai mươi giáp cốt”. Một số anh bạn giải thích là “giấc tốt!” nghe cũng có lý. Một lần có một vị Tiến sĩ ở Pháp, thầy Nguyễn Ngọc Trân, về Việt Nam, ông đố, tôi cũng giải thích như vậy. Ông cười “Anh có biết cái cốt xe bò, xe ngựa không. Hãy coi trăng là bánh xe ngựa. Tối hai mươi âm lịch nó giáp cốt!” Ở tuổi cắp sách đến trường, mẹ dạy tôi bài đồng dao hết sức lắc léo. Có lẻ bà dạy tôi một triết lý đặc biệt của người Nam bộ “Thấy vậy, không phải vậy mà là vậy!”. Đó là bài vè nói ngược “Nghe vẻ nghe ve Nghe vè nói ngược Ngựa đua dưới nước Tàu chạy trên bờ Trên núi đặt lờ Dưới sông bửa củi Gà cồ hay ủi Heo nái hay bươi Nước kém ba mươi Mùng mười nước dậy Ghe nổi thì đẩy Ghe cạn thì chèo Mấy chú nhà nghèo Cho vay bạc nợ Nhà giàu ở đợ Thiếu trước hụt sau Đòn xóc bửa cau Dao bầu gánh lúa May quần bằng búa Bửa củi bằng kim Xỏ kim bằng lác Nhà lành dột nát Nhà rách không dột Ăn trầu bằng bột Gói bánh bằng vôi Giã gạo bằng nồi Nấu cơm bằng cối Ngày rằm lại tối Mùng 1 sáng trăng Mấy đứa lăng xăng Nấu chè ăn hết!” Rèn nhân cách qua lời ru của mẹ Người mẹ Việt Nam nào cũng giáo dục con cái mình trước tiên là hiếu thảo với ông bà, cha mẹ. Nhưng thật lạ lùng, mẹ tôi không có câu hát ru nào kể công của mình kiểu dân ca miền Bắc, Trung “Cái ngủ, mày ngủ cho lâu Mẹ mày đi cấy đồng sâu chưa về Bắt được con giếc, con trê Cầm cổ lôi về cho cái ngủ ăn” Người mẹ Nam bộ dạy con hiếu thảo bằng cách lấy cuộc đời chính mình theo triết lý “có sinh con mới thấu lòng cha mẹ.” Vì thế mẹ thường hát ru về thân phận mình để giáo huấn con cái “Chim đa đa, đậu nhánh đa đa Chồng gần không lậy để lậy chồng xa Mai sao cha yếu mẹ già Chén canh đôi đủa, bộ kỷ trà ai dưng” Đôi khi, nỗi nhớ thương cha mẹ kín đáo hơn “Chiều chiều ra đứng ngỏ sau Trông về quê mẹ ruột đau như dần” Và cái nguyên nhân sâu kín của nhớ thương ấy là “Cây khô đâu dễ mọc chồi Mẹ già đâu dễ sống đời với con”. Hoặc “Cha già ở túp lều tranh Đói no không biết, rách lành không hay”. Từ chỗ sâu thẳm ấy, mẹ dạy con chẳng những thương yêu cha, mẹ mà còn thương yêu ông bà nữa. Qua lời ru bên cánh võng, mẹ day các con nhân cách làm người thủy chung, không tham sang phụ khó “Áo vá vai vợ ai không biết Chớ áo vá quàng nhất quyết vợ anh” Người con gái biết vá quàng rất khéo tay, và cái áo rách đến nổi không thể vá vai được nữa rồi. Con người như thế rất quý, chớ không phải tiền của. Hãy nghe một triết lý của mẹ “Họa hổ, hoa bì nan họa cốt Tri nhơn, tri diện bất tri tâm Ở xa không biết thì lầm Bây giờ rõ lại, vàng cầm cũng buông!” Mẹ dạy con trong nhân cách hơn vàng. Còn đây là nhân cách kinh điển của người Nam bộ “Ví dầu cầu ván đóng đinh Cầu tre lắc lẻo gập ghình khó đi Khó đi mượn chén ăn cơm Mượn ly uông rượu, mượn đờn kéo chơi!” Cái tư chất hiếu khách, đam mê nghệ thuật là vấn đề máu thịt trong nhân cách. Trong tình yêu, mẹ lại dạy con tình cảm thủy chung son sắt “Sông dài cá lội biệt tăm Phải duyên chồng vợ ngàn năm cũng chờ!” Nhưng khi tính cách không hợp, gia đình không xứng, hoàn cảnh éo le… thì mẹ dạy con “Ruộng ai thì nấy đắp bờ Duyên ai nấy gặp, đừng chờ uổng công!” Đã là tình yêu, nên vợ chồng, có gia đình mẹ là người bao dung trước bao lầm lở của người đầu ắp tay gối “Gió đưa buội chuối sau hè Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ Con thơ tay ẵm tay bồng Tay nào xách nước, tay nào vo cơm!” Nhẹ nhàng, kín đáo vậy ai mà nở bỏ. Nó tạo nên tính cách bình tỉnh, mềm mại, thủy chung, có trách nhiệm với con cái… tạo nên sự hấp dẫn trong tính các người phụ nữ Nam bộ. Đặc biệt, mẹ dạy con hòa hợp dân tộc bất kể vùng miền, tình tương thân tương ái, nghĩa đồng bào trong câu hát ru đậm chất sông nước Cửu Long “Rồng chầu ngoài Huế Ngựa tế đồng Nai Nước sông trong, chảy lộn sông ngoài Thương người xứ lạ…. Lạc loài đến đây!” Vẫn chưa đi hết những lời mẹ ru Hiện tại, người viết đã quá tuổi “ngũ thập tri thiên mệnh” nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh về những câu hát ru của mẹ không tài nào giải thích hết. Có một số câu sau này mới “ngộ” ra được “Ví dầu, ví dẩu, ví dâu Ví qua, ví lại, ví trâu vô chuồng!” Ai đã từng trãi qua thời kỳ nô lệ dưói ách thực dân Pháp, Mỹ sẽ thắm thía với lời ru của mẹ; vừa dí dòm kiểu đồng dao, vừa như tiếng than số kiếp! Sau khi đọc hàng trăm quyển sách lịch sử, một ngày gần đây tôi hiểu ra câu hát ru “Chiều chiều vịt lội cò bay Ông voi bẽ mía chạy ngay vô rừng Vô rừng bứt một sợi mây Đem về thắt giống sau nầy đi buôn Đi buôn, đi bán lập quán chính tầng Bán buôn nuôi mẹ cầm chừng chờ em!” Bài hát ru nói về chuổi sự kiện chiến tranh thế giới thứ hai, Cách mạng Tháng Tám và 9 năm kháng chiến chống Pháp một cách tinh tế mà không kẻ địch nào hiểu nổi. Tuy nhiên còn nhiều câu hát ru bí hiểm ở Nam bộ mà đến giờ này nhiều người còn tranh cải “Chiều chiều ông Lữ đi đăn Cá tôm nhảy hết nhăn răng cười hoài Gió đưa mười tám lá xoài Bên văn bên võ, có tài hát hay Hát hay tao hát với mày Mày đưa tao về tời chợ u du Tao mua cho mấy một cây dù che nắng che mưa!” Hoặc nhưa câu “Chiều chiều quạ nói với diều Cù lao Ông Chưởng có nhiều cá tôm!” Cảm ơn mẹ “hát nuôi phần hồn” cho con! Thôi thì con cũng cố gắng hết sức mình hát ru cho các cháu của mẹ. Được bao nhiêu hay bấy nhiêu mẹ nhé! Nguyễn Ngọc Post Views
Trong suốt thời gian qua, mình nhận không ít câu hỏi của các bà mẹ trẻ đến rất trẻ *Có cần phải hát ru cho bé không?*, và bản thân mình cũng hay hỏi các bà mẹ *Chị/em có đang hát ru cho con không? và sau khi sinh có muốn hát ru cho con không?* Trong đa phần câu trả lời ấy là *chắc không đâu, vì không biết hát, sợ hát dở / hoặc / Muốn con tự lập, phải tự ngủ chứ không cần hát ru*. Bất chợt nhớ đến câu thơ trong bài *Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa* của Nguyễn Duy, *Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn*. Câu thơ này cứ ảm ảnh mình suốt trong thời gian nuôi con nhỏ, bởi vậy mà mình nổi tiếng hát dở cũng ráng sưu tầm mấy bài hát ru để hát cho con, và cũng bất chợt nhớ lại những lời ru của mẹ hơn hai mươi năm trước dành cho những đứa em nhỏ của mình. Hồi con mới sinh, mình vẫn duy trì hát ru cho con, ôm con vào lòng, ngắm nhìn khuôn mặt sữa lim dim thấy thương sao cái tình mẫu tử. Trước khi sinh, mình cũng nghĩ hay cho con ngủ cũi riêng để tập cho con tính tự lập như mình vẫn hay đọc trên báo chí, nhưng sinh con ra rồi thì chỉ muốn ôm con mãi thôi, ngay cả lúc con ngủ. Không biết con có hiểu được những lời hát của mẹ không nhưng ít nhất con cũng hiểu được rằng mẹ luôn bên con và mẹ thương con biết nhường nào. Đến nay con đã hơn 3 tuổi và mình rút ra cái kết luận cho con ngủ riêng mới tự lập là không đúng, ít nhất với bản thân con gái mình. Cái tự lập của con nó không nằm ở chỗ ngủ riêng hay chung, mà nó được hình thành từ cách dạy hàng ngày. Các mẹ cũng đừng lo mình hát dở, bởi con không cần những giọng hát hay, cái con cần chính là giọng nói ấm ấp của mẹ. Các mẹ có thể tập ngay từ khi còn mang thai, ở ngay những tháng đầu tiên. Ban đầu, chỉ cần tập vào những giờ con ngủ, ví dụ như buổi tối lúc 8 giờ chẳng hạn, mẹ xoa xoa vỗ nhẹ bụng nói với con *Bé con à gọi tên con, đến giờ đi ngủ rồi, để mẹ hát ru cho con ngủ ngon ngủ ngoan nhé!*, và mẹ cất đôi lời hát ru lên. Quy trình này cứ lặp đi lặp lại hàng ngày vào đúng một khung giờ nhất định. Nếu mẹ có thể đi ngủ cùng với con thì tốt, còn không thì dỗ con ngủ trước để tập thói quen đi ngủ sớm đúng giờ. Mẹ theo dõi kết quả của con sao nhé, tập khoảng 1 thời gian rồi đến 1 ngày nào đó giả bộ ngưng hoặc quá giờ vẫn chưa hát, xem bé có biểu hiện như thế nào. Đến sau khi sinh con, mẹ vẫn áp dụng chiến thuật này, cứ đến đúng giờ đó là nói lại câu nói đó, và hát những bài hát đó, bé sẽ có cảm giác quen thuộc, và dễ đi vào giấc ngủ hơn. Điều quan trọng khác là hát ru cũng giúp bé phát triển chỉ số cảm xúc EQ hơn. Nhiều mẹ cho rằng, không lẽ ngày nó ngủ cả chục cữ, không lẽ cữ nào cũng hát, hát suốt ngày à, hoặc hát mãi mà không chịu ngủ... Thật ra, mẹ cũng không cần hát tất cả các cữ ngủ của con, chỉ cần ru những giấc chính của con cũng được. Trường hợp hát mãi không ngủ thì lúc đó bé chưa muốn ngủ hoặc bé khó chịu gì đó. Hát ru, vốn là truyền thống của các bà mẹ Việt Nam xưa, nhưng nay đã dần trở nên mai một khi các bà mẹ trẻ đã dần lãng quên khi du nhập văn hóa dạy con từ phương trời nào đó. Rồi mai sau, chính bản thân ta khi bắt gặp một lời ru da diết, bỗng dưng nhớ mẹ. Còn con của mình, không còn biết lời ru là gì. *Bà ru mẹ... Mẹ ru con Liệu mai sau các con còn nhớ chăng.* Nếu các bà mẹ trẻ đang băn khoăn không biết hát cái gì và ra sao thì đừng lo nhé, Vuông Tròn Spa vừa quyết định in tặng 1000 đĩa CD Hướng dẫn hát ru để tặng miễn phí cho các mẹ khi mua cuốn Thai Giáo của HQCBM nhé! Mong rằng ở đâu đó mình vẫn bắt gặp được lời ru này. Bài viết của mình có thể gặp nhiều phản đối của các mẹ đã và đang áp dụng phương pháp không hát hò mà để con tự ngủ. Mỗi người một quan điểm và có quyền dạy con theo cách của mình. Đây chỉ là quan điểm cá nhân. Với nhiều thân thương,
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn